Chữ “nhân” tuy chỉ có hai nét, một nét phẩy một nét mác,
nhưng lại không dễ viết. Hai nét này hàm nghĩa phong phú, triết lý sâu xa,
không viết đúng được một nét thì không thể gọi là một đời người hoàn chỉnh đúng
với ý nghĩa chân thực.
Một nét tả sự tiến lên phía trước, một nét tả sự lùi về phía
sau. Đời người giống như việc leo núi, từng bước từng bước leo lên đỉnh. Lại từng
bước từng bước xuống núi. Thông thường việc xuống núi còn khó hơn lên núi. Người
không khuất phục trước mọi khó khăn, không e sợ gian nan nguy hiểm, dũng cảm
leo lên dĩ nhiên là rất đáng nể phục; nhưng người khi đã đến đỉnh lại không luyến
tiếc chức vị cao mà can đảm lui xuống dòng nước xiết, có thể tiến có thể lui,
chẳng bận tâm vinh nhục được mất lại càng đáng quý hơn.
Một nét tả thuận cảnh, một nét tả nghịch cảnh. Đời người có
lúc gặp cảnh thuận lợi, cũng có lúc gặp phải cảnh khó khăn, thậm chí nghịch cảnh
còn nhiều hơn thuận cảnh. Đối diện với những khó khăn, trắc trở, không thể chỉ
biết oán trách, chìm đắm và tuyệt vọng, nghịch cảnh không thể khống chế số phận,
chỉ có thái độ và biểu hiện mới có thể quyết định thành công và thất bại. Đứng
trước những khó khăn trở ngại càng không thể trốn chạy, trực tiếp đối diện với
hiểm nguy đôi khi chính là một con đường sống.
Một nét tả sự bỏ ra, một nét tả sự thu về. Ai ai cũng khao
khát thành công, nhưng thành công có cái giá phải trả. Bỏ ra thêm một phần thì
sẽ tích luỹ được thêm một phần vốn; bỏ ra thêm một phần thì sẽ thể hiện được
thêm một phần tài hoa, bỏ ra thêm một phần thì sẽ thu được thêm một phần thành
công. Bỏ ra tuy sẽ mất đi nhiều thứ nhưng luôn được báo đáp. Chỉ cần chúng ta
có tâm thái tiến thủ tích cực thì sự mất mát cũng sẽ trở nên đáng yêu.
Một nét tả đạo đức, một nét tả tài năng. “Đức” chính là linh
hồn của con người, như “hồn nước” Tôn Trung Sơn, “hồn dân tộc” Lỗ Tấn, “hồn người
lính” Lôi Phong. Tài chính là gan ruột của con người, Copernicus, Socrates...
dám đoạn tuyệt với xã hội cũ và tư tưởng cổ hũ, sáng tạo nên kỷ nguyên mới của
loài người chính là vì họ có tài kinh bang tế thế. “Đức” và “Tài” chính là nét
phẩy và nét mác giữ vững chữ “Nhân”, người không có “Đức” thì không thành người,
người không có “Tài” thì người khó đứng vững.
Một nét tả quyền lực, một nét tả trách nhiệm. Mỗi người đều
có quyền làm người, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm làm người. Người không
gánh vác trách nhiệm, không thực hiện nghĩa vụ, chỉ biết sống hưởng thụ, ngồi
mát ăn bát vàng thì cũng giống như loài ký sinh trùng. Con người chính là một
vai nhận quyền lợi, một vai gánh trách nhiệm để đi hết đường đời.
Một nét tả bằng hữu, một nét tả đối thủ. Sự trưởng thành của
mỗi người không thể tách rời bạn hữu, thêm một người bạn thêm một con đường. Đồng
thời sự trưởng thành của con người cũng không thể thiếu đối thủ. Đối thủ là người
trợ giúp rèn luyện của người thành công, là người thầy giỏi của kẻ thất thế. Một
người nếu không có đối thủ thì cuộc sống và công việc sẽ mất đi cảm hứng và sức
sống; có đối thủ mới có cảm giác nguy cơ và năng lực cạnh tranh. Đôi khi bạn bè
chính là đối thủ, nhiều lúc đối thủ lại là bạn bè, có bạn bè và đối thủ, đời
người mới có động lực vô hạn, mới có hy vọng đạt tới đỉnh điểm của vinh quang.
Viết được một chữ “nhân” chỉ cần hai nét; để làm được một con
“người” lại cần cả một đời….
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét