Chúng ta mỗi
người thường có một “Tiếng Gọi” (the call) trong lòng để mình làm gì đó—bác sĩ,
doanh nhân, luật sư, kỹ sư, nhạc sĩ, ca sĩ, thầy tu, nữ tu… Tiếng Gọi đó đôi
khi ta nghe từ lúc còn rất bé, nhưng rất có thể là gần 50 tuổi ta mới nghe được.
Và Tiếng Gọi đó là tiếng gọi của trái tim ta, hay của Chúa, hay của một ký ức từ
tiền kiếp… thì để đó hạ hồi phân giải. Vấn đề của ta là nghe được Tiếng Gọi đó
và đi theo nó, vì kinh nghiệm ngàn đời của con người cho thấy, Tiếng Gọi đó thường
là sứ mạng của ta, mời gọi ta, đưa ta một cơ hội để phục vụ đời và để làm cho bản
thân ta được tròn vẹn.
Nhưng trước
khi đi xa hơn, hãy làm rõ một vấn đề mà có thể nhiều người chúng ta lấn cấn.
Trong việc tu tâm, ta thường nghe và đọc được rất nhiều câu nói bảo ta đừng
thèm muốn tiền bạc, của cải, danh lợi thế gian. Và thiên hạ tin rằng bỏ tất cả
để đi tu mới là cội phúc—“Tu là cội phúc tình là giây oan.”
Các bạn, bạn
không cần thiết phải vô chùa đi tu mới có cội phúc. Tu tại tâm chứ không phải tại
chùa.
Hơn nữa, ta phải
ở trong đời ta mới giúp được đời. Ở một mình rất khó giúp ai.
Nếu bạn làm
bác sĩ, thì có lẽ là bạn sẽ có bằng cấp, danh tiếng, tiền bạc và địa vị. Nếu bạn
không chịu nhận các thứ này thì có lẽ là rất khó cho bạn để làm bác sĩ được.
Hơn nữa, cái gì ở đời tự chính nó cũng chẳng có nghĩa tốt hay xấu gì cả. Như là
khúc củi thì chỉ là khúc củi, không tốt không xấu. Tốt xấu là do ta dùng—dùng
khúc củi để nấu ăn, hay dùng nó để đập đầu ông hàng xóm.
Cho nên,
please, đừng có chê bai bằng cấp, tiền bạc, địa vị, danh tiếng… Chúng chẳng có
tội tình gì. Và không hẳn ai trong chúng ta cũng thích làm nghề ăn mày để phục
vụ đời, vì chỉ có ăn mày mới không có bằng cấp, tiền bạc, địa vị, danh tiếng…
Điểm chính là
chúng ta đừng nhầm lẫn “mục tiêu” và “phương tiện”. Phục vụ đời là mục tiêu.
Nghề bác sĩ và bằng cấp, tiền bạc, địa vị, danh tiếng là phương tiện; mấy thứ
này không phải là mục tiêu của đời ta.
Trong tâm ta
phải là phục vụ đời là chính. Mọi thứ khác là phụ, chúng đến thì đến, không đến
thì thôi, không phải quan tâm, lo lắng và stress.
Đó là nguyên
lý sống.
Bây giờ ta trở
lại “Tiếng Gọi”. Ta có đủ thứ tiếng gọi hàng ngày—người yêu gọi làm đám cưới, bạn
rủ vào học cùng chuyên ngành, cuốn phim mới xem xong rủ mình đi tu, nhà nước rủ
mình đi lính, đứa bạn trong ban nhạc rủ mình sống chuyên nghiệp nghề nhạc… Thế thì
làm sao mình tiếng “Tiếng Gọi” thật sự của mình là gì?
Các bạn, ta
thường nghe nói “tiếng gọi tình yêu”—nó mạnh mẽ đến nỗi bạn có thể bỏ tất cả để
đi theo nó. Tiếng Gọi trong trái tim bạn cũng thế. Nó có thể ồ ạt, nhưng thường
là nó nhẹ nhàng, nhưng thường trực, dai dẵng và kiên trì. Dường như nó chẳng
bao giờ chấm dứt. Dường như bạn chẳng thể gạt nó sang một bên được. Dường như
nó làm chủ nhà bạn, chẳng bao giờ rời. Dường như bạn chẳng thể làm gì khác hơn
là đi theo Tiếng Gọi.
Tuy nhiên đôi
khi bạn không thể nghe, không thể nhận ra Tiếng Gọi, dù là bạn có thể thi thoảng
cảm thấy nó lờ mờ đâu đó. Lý do là nếu bạn có quá nhiều “tiếng ồn” trong tâm,
các tiếng ồn có thể sẽ át đi Tiếng Gọi—nhiều căng thẳng đấu đá, nhiều tính toán
gian manh, nhiều hận thù bức xúc, nhiều chửi bới hò hét… thì có lẽ là bạn không
thể nghe Tiếng Gọi của bạn được.
Thường thì
chúng ta cần một chút tĩnh lặng để có thể nghe rõ Tiếng Gọi của mình—không quá
bức xúc, không quá hận thù, không quá nóng giận, không quá tham lam… Chỉ khi những
xung động trong lòng lắng xuống phần nào, ta mới nghe Tiếng Gọi thôi thúc cho sứ
mạng của ta.
Và khi nghe được
Tiếng Gọi, hãy theo hướng đó mà đi. Con đường chưa chắc là đã dễ dàng, thường
thì đó là một con đường khó khăn nhiều hơn bạn muốn, nhiều hơn bạn tưởng. Nhưng
bạn sẽ được trợ lực, bạn sẽ vượt qua.
Và một lúc nào
đó, nhìn lại, bạn sẽ làm được những việc mà người khác gọi là phi thường (nhưng
với bạn, thì chẳng phi thường gì cả, đó là chỉ đơn giản đi theo Tiếng Gọi).
Mến,
Hoành
© copyright
2012
Trần Đình
Hoành
Permitted for
non-commercial use
www.dotchuoinon.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét