Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Tất cả chúng ta đều phụ thuộc lẫn nhau



Tác giả: Anthony De Mello
Việt dịch: Phạm Thu Hương


Nhưng đó là tất cả những gì mà các ẩn tu huyền bí trong quá khứ đã nói với chúng ta. Tôi không nói rằng “tôi đối tượng”(“me”), cái tôi bị điều kiện hóa, sẽ nhờ gì đó mà không rơi vào mô thức thông thường của nó. Đó là cách chúng ta bị điều kiện hóa.


Nhưng câu hỏi đặt ra là ta có thể nghĩ đến việc sống một cuộc đời mà hoàn toàn chỉ có một mình, sẽ chẳng phụ thuộc vào bất cứ ai không.
Tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào nhau về mọi thứ, phải vậy không? Chúng ta phụ thuộc vào người bán thịt, người bán bánh mì, nhà sản xuất giá đỡ nến. Phụ thuộc lẫn nhau. Đó là điều tốt!
Chúng ta thiết lập xã hội theo cách này, chúng ta giao những trách nhiệm khác nhau cho những người khác nhau vì lợi ích của tất cả mọi người, để chúng ta sẽ hoạt động tốt hơn và sống có hiệu năng hơn – ít nhất đó là điều chúng ta hy vọng.
Tuy nhiên, phụ thuộc tâm lý lẫn nhau – phụ thuộc cảm xúc lẫn nhau – điều đó ngụ ý gì? Có nghĩa là vì hạnh phúc của mình mà tôi vào phụ thuộc người khác.
Hãy suy nghĩ về điều đó. Bởi nếu bạn làm thế, thì điều tiếp theo mà bạn sẽ làm, dù bạn có nhận thức được điều đó hay không, là ĐÒI HỎI người khác góp phần vào hạnh phúc của chính bạn. Khi đó sẽ có một bước kế tiếp – là sự sợ hãi, sợ mất mát, sợ bất hoà, sợ bị từ chối, sợ chỉ huy lẫn nhau.
Tình yêu hoàn hảo xua tan nỗi sợ hãi. Ở đâu có tình yêu, ở đó không có đòi hỏi, không có kỳ vọng, không có sự phụ thuộc.
Tôi không yêu cầu bạn làm cho tôi hạnh phúc, hạnh phúc của tôi không nằm trong bạn. Nếu bạn rời tôi, tôi sẽ không cảm thấy tiếc cho bản thân mình, tôi rất thích cùng đi với bạn, nhưng tôi không níu lấy bạn.
Tôi thưởng thức nó trên cơ sở không bám víu. Những gì tôi thực sự thích không phải là bạn, đó là một cái gì đó còn lớn hơn cả bạn và tôi. Tôi đã phát hiện ra điều đó, đại khái giống như một buổi hoà nhạc giao hưởng, giống như dàn nhạc đang chơi một giai điệu trong sự hiện diện của bạn, nhưng khi bạn ra đi, dàn nhạc vẫn không ngừng lại.


Khi tôi gặp một người khác, dàn nhạc chơi một giai điệu khác, cũng thú vị không kém. Và khi tôi chỉ có một mình, họ cũng tiếp tục chơi. Một vốn tiết mục tuyệt vời và dàn nhạc chẳng bao giờ ngừng cả.
Đó là tất cả những gì về tỉnh thức. Đó cũng là lý do tại sao chúng ta đang bị thôi miên, bị tẩy não và ngủ mê.


Hỏi điều này có vẻ đáng sợ, nhưng liệu bạn có thể nói yêu thương tôi nếu bạn cứ dính bám vào tôi và không để cho tôi đi không? Nếu bạn sẽ không để cho tôi được tự nhiên? Liệu bạn có thể nói yêu thương tôi nếu khi bạn cần tôi về mặt tâm lý hay tình cảm cho hạnh phúc của bạn?
Điều này chỏi lại với lời dạy phổ biến của mọi Kinh Thánh, mọi tôn giáo, mọi ẩn tu huyền bí. “Sao mà chúng ta lại không thấy nó trong suốt bao nhiêu năm qua?” Tôi có nói với bản thân mình nhiều lần: “Làm thế nào mà tôi lại không thấy nó?”
Khi bạn đọc những điều cơ bản trong Kinh Thánh, bạn bắt đầu tự hỏi: Liệu người đàn ông này có điên không? Nhưng sau một thời gian, bạn bắt đầu nghĩ mọi người đều bị điên.
“Trừ khi bạn ghét cha mẹ, anh chị em, trừ khi bạn không thừa nhận và từ bỏ mọi thứ mà bạn có, bạn không thể thành đệ tử của tôi.”
Bạn phải buông rơi mọi thứ. Không chỉ là sự từ bỏ vật chất, bạn hiểu mà, chuyện đó dễ dàng thôi. Khi ảo tưởng của bạn buông rơi, cuối cùng bạn sẽ chạm với thực tế, tin tôi đi, bạn sẽ chẳng bao giờ cô đơn nữa, chẳng bao giờ nữa.
Có bầu có bạn không được chữa được sự cô đơn. Cô đơn chỉ được trị bằng cách tiếp xúc với thực tế. Ồ, tôi có rất nhiều để nói về điều đó.
Tiếp xúc với thực tế, buông rơi những ảo tưởng, hãy tiếp xúc với thực tế. Bất kể nó là thứ gì, nó cũng không có tên. Chúng ta chỉ có thể biết được nó bằng cách buông rơi những thứ không có thực.
Bạn chỉ có thể biết được cô đơn là thế nào khi bạn buông rơi những níu kéo của bạn, khi bạn buông rơi sự phụ thuộc của bạn.
Nhưng bước đầu tiên để hướng tới điều đó là bạn phải nhìn thấy nó đáng được ao ước. Nếu bạn không nhìn thấy nó đáng được ao ước, thì làm thế nào mà bạn có thể đến gần nó được?
Hãy nghĩ về nỗi cô đơn trong bạn. Có bao giờ sự có mặt của bạn bè làm mất nó được không? Đó chỉ phục vụ để làm quên mà thôi. Còn bên trong thì trống rỗng, phải không? Và khi sự trống rỗng đó trồi lên thì bạn sẽ làm gì? Bạn chạy đi bật tivi, bật radio, đọc sách, đi tìm bạn bè, tìm sự vui chơi, tìm những gì làm quên. Tất cả mọi người đều làm điều đó. Ngày nay, điều đó đã trở thành một ngành kinh doanh lớn, một ngành công nghiệp được tổ chức để làm chúng ta quên và tiêu khiển chúng ta.
Hết.
Phạm Thu Hương dịch

We All Depend Upon Each Other

But it’s what all the mystics in the past have been telling us. I’m not saying that “me,” the conditioned-self, will not sometimes fall into its usual patterns. That’s the way we’ve been conditioned. But it raises the question whether it is conceivable to live a life in which you would be so totally alone that you would depend on no one.
We all depend on one another for all kinds of things, don’t we? We depend on the butcher, the baker, the candlestick maker. Interdependence. That’s fine! We set up society this way and we allot different functions to different people for the welfare of everyone, so that we will function better and live more effectively — at least we hope so. But to depend on another psychologically — to depend on another emotionally — what does that imply? It means to depend on another human being for my happiness.
Think about that. Because if you do, the next thing you will be doing, whether you’re aware of it or not, is DEMANDING that other people contribute to your happiness. Then there will be a next step — fear, fear of loss, fear of alienation, fear of rejection, mutual control. Perfect love casts out fear. Where there is love there are no demands, no expectations, no dependency. I do not demand that you make me happy; my happiness does not lie in you. If you were to leave me, I will not feel sorry for myself; I enjoy your company immensely, but I do not cling.
I enjoy it on a non-clinging basis. What I really enjoy is not you; it’s something that’s greater than both you and me. It is something that I discovered, a kind of symphony, a kind of orchestra that plays one melody in your presence, but when you depart, the orchestra doesn’t stop. When I meet someone else, it plays another melody, which is also very delightful. And when I’m alone, it continues to play. There’s a great repertoire and it never ceases to play.
That’s what awakening is all about. That’s also why we’re hypnotized, brainwashed, asleep. It seems terrifying to ask, but can you be said to love me if you cling to me and will not let me go? If you will not let me be? Can you be said to love me if you need me psychologically or emotionally for your happiness? This flies in the face of the universal teaching of all the scriptures, of all religions, of all the mystics. “How is it that we missed it for so many years?” I say to myself repeatedly “How come I didn’t see it?” When you read those radical things in the scriptures, you begin to wonder: Is this man crazy? But after a while you begin to think everybody else is crazy. “Unless you hate your father and mother, brothers and sisters, unless you renounce and give up everything you possess, you cannot be my disciple.” You must drop it all. Not physical renunciation, you understand; that’s easy. When your illusions drop, you’re in touch with reality at last, and believe me, you will never again be lonely, never again. Loneliness is not cured by human company. Loneliness is cured by contact with reality. Oh, I have so much to say about that. Contact with reality, dropping one’s illusions, making contact with the real. Whatever it is, it has no name. We can only know it by dropping what is unreal. You can only know what aloneness is when you drop your clinging, when you drop your dependency. But the first step toward that is that you see it as desirable. If you don’t see it as desirable, how will you get anywhere near it?
Think of the loneliness that is yours. Would human company ever take it away? It will only serve as a distraction. There’s an emptiness inside, isn’t there? And when the emptiness surfaces, what do you do? You run away, turn on the television, turn on the radio, read a book, search for human company, seek entertainment, seek distraction. Everybody does that. It’s big business nowadays, an organized industry to distract us and entertain us.
The end.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét